Home / Ngữ văn / Văn tự sự / Tả lại một lần em đi học về bị trời mưa

Tả lại một lần em đi học về bị trời mưa

Tả lại một lần em đi học về bị trời mưa – Bài làm 1

Mọi người vẫn hay nói “thất thường như thời tiết”, trời đang nắng có thể mưa ngay được và vừa mưa xong trời lại có thể nắng ngay được. Điều này được chứng minh cụ thể vào một buổi em đi học.

Nhà em cũng khá xa trường nên mẹ cho em đi xe đạp đi học. Em học các buổi sáng trong tuần và có thể học thêm vào các buổi chiều. Nếu phải học buổi chiều thì sau khi học sáng xong em ở lại trường để chiều học luôn vì nhà xa nên không kịp về nhà.

Như thường lệ, sáng nay em dậy chuẩn bị đi học và hôm nay em có lịch học cả ngày. Em nhớ là sáng trước lúc đi học mẹ đã dặn em chuẩn bị áo mưa cẩn thận vì mấy hôm nay thời tiết thay đổi thất thường, em vâng vâng dạ dạ rồi cứ thế đạp xe đi học luôn mà không nhớ gì cả. Trời thật đẹp, cao trong xanh, đầy mây trắng, mặt trời chiếu những tia nắng sớm xuống mặt đất như chào đón một ngày mới.

Em vui vẻ đạp xe, vừa đi vừa hát. Đến trường học và rất mừng khi cô giáo thông báo chiều nay cả lớp được nghỉ vì nhà trường có cuộc họp đột suất. Háo hức vì trưa nay được ăn cơm mẹ nấu không phải ăn cơm quán nữa, lên kế hoạch cho buổi chiều nay sẽ làm gì và đi chơi ở đâu? Tâm trạng cảm thấy vui nên mấy tiết học trôi qua nhanh chóng. Trống tan trường đã điểm báo hiệu kết thúc buổi học, cũng là lúc ánh nắng mặt trời yếu dần nhường chỗ cho những đám mây, tuy nhiên trời vẫn sáng và không có hiện tượng gì gọi là sắp mưa. Em đinh ninh rằng trời nếu có mưa thì cũng  phải đến chiều chứ không mưa ngay được.

Thế rồi em lấy xe về. Thế nhưng ý trời khó đoán, mọi truyện không như em dự tính. Đang trên đường về trời bỗng chuyển rất nhanh, mây đen kéo đến rất nhiều, trời bắt đầu tối sầm lại, rồi những hạt mưa bắt đầu rơi, em lấy hết sức đạp thật nhanh để về nhà  cho kịp, những những hạt mưa cứ nặng dần, to dần rồi dày hạt hơn. Bấy giờ em mới nghĩ đến cái áo mưa hồi sáng mẹ dặn vẫn ở trên bàn mà em chưa cho nó vào cặp. Thật không may cho em, chỉ còn cách nhà một đoạn thôi thì trời bắt đầu mưa to, rất to. Bố mẹ cũng không biết hôm nay em được nghỉ buổi chiều để đi đón. Em đã có ý định trú mưa để tạnh rồi về, nhưng rồi lại nghĩ cách nhà còn có một đoạn cố đi về, ướt một ít chắc cũng không sao, thú thật rằng em rất thích tắm mưa nên quyết định đi về. Mặc dù chỉ có một đoạn ngắn nhưng vì trời mưa to quá nên em về đến nhà trong tình trạng “ướt như chuột lột”. Thấy em về bố mẹ đi từ ngạc nhiên rồi đến lo lắng. Đúng như em nghĩ bố mẹ tưởng em ở trường để học chiều luôn, không biết hôm nay em được nghỉ. Mẹ vội giục em đi thay quần áo để tránh cảm lạnh, rồi đi ăn cơm kẻo đói. Em vẫn cảm thấy rất bình thường, ngủ một giấc dậy em vẫn ngồi vào bàn học bài cho đến gần tối, em bắt đầu cảm thấy hơi đau đầu và mệt.

Em lên giường nằm và ngủ thiếp đi lúc nào không biết, đến tối khi mẹ gọi mãi không thấy em xuống ăn cơm tối, mẹ mới lên và phát hiện em đang lên cơn sốt. Mẹ vội lấy khăn mặt ướt chườm lên trán cho em và cho em uống thuốc, suốt buổi tối hôm ấy mặc dù đã đỡ hơn nhưng em vẫn rất mệt và đau đầu. Sáng hôm sau, khi em tỉnh dậy thì mẹ mang cháo lên, lúc này em mới thật sự cảm thấy đói, ăn xong bát cháo của mẹ thì dường như đã khá hơn rất nhiều. Em cảm thấy ân hận vì tính chủ quan của mình, đã làm cho mẹ phải lo lắng, em xin lỗi mẹ và tự hứa sẽ cẩn thận hơn trong tất cả mọi việc từ nay về sau.

Xem thêm:  Tôi thấy mình đã khôn lớn

Qua sự việc lần này, em biết mình phải cẩn thận và biết tự lo cho sức khỏe của mình hơn, sẽ không làm bố mẹ phải lo lắng nữa.

Tả lại một lần em đi học về bị trời mưa – Bài làm 2

Con đường từ nhà tôi đến trường khá dài, mỗi lần đi học chúng tôi phải băng qua một khu vườn rộng, toàn là những cây dừa lão rồi mới ra đến lộ cái. Trời nắng, lội bộ mấy cây số thật là ngán, vậy mà hôm nay chúng tôi lại gặp điều không may.

Tiếng kẻng tan trường đã đến muộn hơn tiếng mưa. Khi chúng tôi ra lớp thì nước đã tuôn ào ào, ngập lênh láng, khắp sân trường đã trắng xóa, những cây cỏ gà ngoi lên mặt nước lơ thơ vài ba cọng… Vậy mà cơn mưa vẫn cứ dai dẳng. Đợi hoài rồi cũng hửng lên chút ít nhưng không hứa hẹn là đã khóc mệt. Gió vẫn lặng, những đám mây vẫn sùm sụp, mọng nước, chỉ chờ ai trêu nhéo là lại tiếp tục đổ mưa. Tôi và hai đứa bạn mượn được cái túi đựng xà bông, nhét cứng mấy quyển tập mỏng cho vào cặp rồi cun cút đi nhanh về nhà. Và quả là không sai, vừa mới được một quãng ngắn mưa lại đã rình chúng tôi, đổ ầm ào không ngớt. Chúng tôi quyết định nô đùa, đuổi bắt nhau. Đường vắng vẻ chỉ có tiếng mưa rơi với những lằn chớp rạch nhì nhằng, một vài chiếc xe đạp của mấy anh thanh niên người cũng ướt nhẹp như chúng tôi phóng vù vù, nước cuốn thành hai vòng theo hai chiếc bánh trông thật thích mắt.

Chúng tôi chạy như bay vào các vũng nước lớn bên đường, lấy má chân tát vào mặt những cái hồ còn ăm ắp nước ấy khiến chúng vơi hẳn đi, trơ ra những cái vũng nông choẹt, đỏ lòm màu đất. Những dòng nước bẩn ấy tạt qua tạt lại trong tiếng nô đùa khiến cho áo quần chúng tôi bê bết những vệt son lỏng của những “bùn ao” đất đỏ. Ông trời sạch sẽ chắc không ưa nhận dạng kì khôi của chúng tôi nên cứ tạt nước tới tấp từ cổ xuống đến chân để kì cọ cho một lũ nghịch ngợm.

Nhưng hoài công, sau mấy lần chúng tôi té ình ịch, ông trời dường như cũng lắc đầu quên cả mưa, tò mò ngắm những đứa trẻ quần áo tèm nhẹp nô giỡn nhau với nước.

Trời đã tạnh, cơn mưa không còn đe dọa tụi tôi được nữa. Lạ thật, xe cộ và các dòng người không biết từ ở đâu đổ tứa ra trên con đường còn đầy những nước. Chúng tôi nói với nhau hãy đi sang bên lề đường và về nhà thật mau kẻo bị cảm lạnh.

Và thế là bọn tôi đã vào khu vườn rậm rạp. Chỉ một quãng nữa là về tới nhà. Vòm trời như còn sũng nước, lá dừa xao động và đổ xuống những giọt to tướng. Một vài tia nắng len lỏi trên từng tán lá rọi xuống mặt đất sình lầy những vệt trắng yếu ớt. Nước vẫn rịn ra từ trên cao xuống những thân cây dừa lão cao vút. Dưới thấp, những bụi cây với tán lá xòe rộng như vừa thức giấc vừa chào đón tụi tôi đi học về.

Xem thêm:  Hướng dẫn cảm thụ văn học bài Cửa Tùng – Tiếng việt 3

Còn lại một mình, tôi bước nhanh. Và kìa, những chú dế dũi vừa mới chui lên từ những cái hang ngập nước, chúng bơi vội vàng, quýnh quáng bò lên mặt đất, chân cẳng dính đầy sình lầy. Tôi nhặt chúng thả vào giữa vũng nước để chúng rửa chân cho sạch vậy mà chúng vẫn không hiểu ý, cứ leo lên mấy chỗ bùn đất còn nhão nhẹt.

Tôi tự nhủ rằng ngày mai đi học cần phải mang theo áo mưa không lại bị một bữa ướt như chuột lột thế này nữa. Và biết đâu, còn bị cảm mà nghỉ học cũng nên.

Tả lại một lần em đi học về bị trời mưa – Bài làm 3

Con đường đến trường của tôi là vô cùng gian nan vất vả, từ khi em sinh ra con đường làng vẫn chỉ là những con đường đất đỏ, cứ mưa là lụt lội và lầy những hình ảnh đó khiến em có thêm động lực để có thể cố gắng học hành chăm chỉ để thoát khỏi cái nghèo.Tôi đi tới trường vào tất cả các ngày trong tuần trong những ngày đó có ngày đó có ngày đẹp trời có ngày thì mưa gió lầy lội, tôi đã phải vượt qua những con đường đất đỏ để đi tìm con chữ những hình ảnh đó với tôi là rất vất vả và gian nan.

Tôi có những cảm giác chênh vênh khi nghĩ lại những quãng thời gian tuổi thơ của mình, con đường tới trường đối với tôi và cả những lứa bạn cùng trang lứa thật khó khăn, giờ đây khi ngoảnh lại ngấm nhìn những khoảng thời gian  đã trôi qua tôi thấy tự hào về những lứa học trò cũ đã vượt qua những con đường lầy lội đầy bùn bẩn để vươn lên đạt được những thành công và sự nghiệp cho mình. Họ vươn lên để ra khỏi cái vùng đất nghèo mà đến nay mỗi khi mưa gió là ngập tới cổ chân. Thật gian nan với con đường đi tìm con chữ, 5 năm học cấp 1 tôi phải bươn trải trên con đường làng quê khúc khuỷu quanh co, mưa gió tới thì lầy lội, mỗi khi nghĩ tới con đường đó tôi cảm thấy rất “sợ” khi phải tới trường.

Quê hương nghèo những tình yêu thương của cha mẹ và người thân đối với tôi vô cùng lớn lao, tôi luôn cố gắng để vượt qua những giai đoạn gian nan khó khăn của cuộc đời để vươn tới ước mơ mình, tôi yêu thích nghề luật sư những cuộc đời thật trớ trêu thay khi tôi không thi vào cái trường mà tôi mong ước, tôi đã lựa chọn thi vào một trường mà trước đây tôi chưa từng nghĩ rừng mình sẽ yêu thích nó, mọi cố gắng của tôi đã được đền đáp thật xứng đáng khi nay tôi đã trở thành một cô sinh viên văn khoa được học tập trên một trường lớn có bề dày thành tích, thủa đầu khi mới đỗ vào trường tôi không tìm thấy niềm vui cho mình bởi đây đâu phải là con đường mà tôi yêu thích, lạc lỏng và muốn tìm những thú vui cho bản thân mình . Tuổi thơ của tôi cũng không giống như những bạn bè cùng trang lứa, tôi phải bươn trải và tự lo cho cuộc sống của mình.

Xem thêm:  Soạn bài Luyện tập phân tích và tổng hợp

Con đường nghèo và những khi trời mưa tôi phải tới trường bằng tất cả những động lực và niềm tin rằng mình sẽ học tập tốt và có thể vươn tới được ước mơ của mình, những niềm vui và động lực đó thúc đẩy những niềm đam mê và những điều vô cùng lớn lao của tôi, trời mưa đường mưa lầy lội và những con đường dài để đến trường khiến cho tôi cảm thấy mình cần phải thoát khỏi cái nghèo đói đó để vươn lên đi xa và có thể đóng góp sức mạnh của mình cho quê hương đất nước, những hình ảnh đó làm cho tôi có niềm tin và nhiều những động lực lớn lao mang những niềm ước mưa đó, con đường tới trường ngày càng rút gọn hơn, ngắn hơn và có thể vươn lên tìm những con chữ dễ dàng hơn. Mỗi khi trời mưa tôi cần chuẩn bị rất nhiều thứ để có thể tới trường đó là từ những đội ủng, những bộ quần áo mưa.

Có khi trời mưa to lầy lội tôi phải đi bộ đi học, đi bộ trên con đường tắt dù bé nhưng nó là người bạn đường của tôi trong suốt quãng thời gian học tập trên trường, con đường đó đã gắn bó với tôi, những lần mưa to những giọt mưa đã rớt xuống trên mái tóc của tôi, hòa vào đó là những cơn gió se lạnh làm cho tôi cảm thấy lạnh buốt trong tâm hồn, những hình ảnh đó đã khắc sâu vào tâm trí của tôi, nhiều hình ảnh mang những vóc dáng của tuổi thơ, mỗi khi trời mưa trở trời tôi cần phải chuẩn bị cho mình những đồ dùng cần thiết để che cặp sách của mình. Có hôm tôi đi học trong trời mưa to, mưa lạnh làm cho tâm hồn của con người trống vắng tôi nhớ khí bếp của gia đình, nhưng con đường đó đã làm cho tôi muốn phát triển hơn.

Con đường đó đã tạo cho chúng tôi có động lực cần cố gắng học hơn, những con đường đó khi trời mưa có bao nhiêu kỉ niệm với tôi, có hôm trời mưa tôi đi học tôi chằng cặp ở phía sau xe và bị rơi xuống vũng nước, nhưng may mắn thay khi tôi bao cái cặp cẩn thận trong túi bóng vì vậy không bị ướt đó là những kỉ niệm gắn bó với tôi nhất, những hình ảnh đó đã tác động mạnh mẽ đến tâm hồn của tôi, những hình ảnh về trời mưa là những hình ảnh gắn bó với con đường tới trường, những con đường mưa, cùng với những hình ảnh của thiên nhiên và những điều đó đã làm cho chúng tôi cần phải phấn đấu phục vụ cho quê hương đất nước. Nhiều lần tôi cũng bị ám ảnh khi trời mưa vẫn phải cắp sách tới trường đó như là một địa ngục ta tấn khi trên con đường đất đỏ đó trơn như mỡ có lần tôi bị ngã xuống đường quần áo bẩn hết tôi phải dắt bộ về nhà và không kịp đến lớp đúng giờ, vậy nên hình ảnh về trời mưa khi tôi phải đến trường là một nỗi lo sợ, hình ảnh đó khắc sâu vào trong tiềm thức của tôi từ khi còn rất nhỏ, những hình ảnh đó đã tác động mạnh mẽ đến tâm trí của tôi.

Mỗi khi tới trường trời mưa tôi cảm thấy rất sợ hãi nhưng đó lại là một động lực để tôi phát triển và cố gắng lỗ lực để phát triển bản thân hơn.

Check Also

Kể những điều em biết về nông thôn

Kể những điều em biết về nông thôn

Kể những điều em biết về nông thôn – Bài làm 1 Nông thôn là …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *